
Một
mặt bảng, một viên phấn đơn sơ
Một
mái chèo, một con đò trí thức
Dẫu
thời gian không phai mờ kí ức
Hình
bóng thầy vẫn khắc mãi trong em
Viết về thầy lòng em thấy bâng khuâng
Thấy lòng mình sao mà day dứt quá
Giá như xưa đừng ngỗ nghịch, quậy phá
Thì bây giờ tóc thầy đã không phai
Bài đồng dao ngày xưa hãy còn đó
Em vẫn luôn khắc sâu mãi trong tim
Lời thầy dạy như lời cha ấm áp
Đưa em về gõ cánh cửa tương lai
Dẫu năm tháng có dầm mưa dãi nắng
Thầy vẫn đi trên con đò năm ấy
Vẫn là người lái chiếc đò thầm lặng
Chở bao đười cập bến chốn vinh quang
Thời gian trôi không bao giờ trở lại
Bục giảng này in mãi bóng thầy tôi
Thời gian ơi sao mà trôi nhanh thế?
Để bụi phấn phủ tóc thầy như mây
Rồi mai này xuôi ngược giữa dòng đời
Với bao đắng cay, vui buồn phủ lấy
Chợt cảm thấy ôi sao mà nhớ quá
Nhớ bóng hình
nhớ tiếng nói thân quen.