Mái
trường - ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đang nhớ nhất cuộc đời
mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau
như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng
cắp sách đến trường chắc hẳn ai cũng có những ấn tượng với một thầy cô giáo nào
đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những
nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi
cũng vậy suốt mấy năm học, Cô Dự dạy văn là cô giáo mà tôi nhớ nhất. Viết về cô
giáo với mái tóc đen, dài và bóng mượt, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt
tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra
từ giấc mơ.
“
Cô giáo” hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ của
tôi. Đối với tôi, cô là một người mẹ có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết. Cô còn là người dạy tôi
những điều hay lẽ phải là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành, vực tôi đứng dậy
khi vực ngã.
Nhắc
đên cô giáo ,người ta luôn nương tựa ra sự an cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận
tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Dự cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc
biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng
tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một
nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào
đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi.
Ông
nội tôi trước đây là một nhà nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối
nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê ông lại thủ thỉ với tôi : “Làm giáo viên con
nhé!” tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu. Tôi yêu trẻ em nhưng nóng
tính mà ngành giáo viên luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đă tự nhủ rằng “ không bao
giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rồi những tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi
cảm hứng . Thế nên tôi sẽ đứng trên bục giảng , thổi hồn vào từng câu chữ, và học
sinh sẽ quý mến tôi như chúng tôi kính trọng, yêu quý cô như bây giờ. Tôi sẽ niềm
nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của
tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống,
cách gieo lòng nhân hậu với những con người ta chưa từng biết, chưa từng gặp
qua mỗi trang sách như cô dạy chúng tôi qua những tiết học .
Cô
Dự mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại với thân hình thon gọn, với những bộ
quần áo giản dị truyền thống. Không phải phóng đại nhưng cô là người phụ nữ giỏi
việc nước , đảm việc nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động của trường,
nhiều năm đạt danh hiệu giáo viên dạy giỏi. Ở nhà, hai con của cô của cô luôn
là con ngoan trò giỏi. Hai em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học.
Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc
của cô. Cô quả là một người phụ nữ giàu đức hi sinh và yêu thương mọi người.
Tôi
nhớ, có nhiều lần lũ học trò chúng tôi cứ hay làm cô giận ,cô buồn vì những trò
phá hoại nghịch ngợm, ngang bướng. Nhưng chỉ cần chúng tôi biết lỗi thì cô bỏ qua tất cả. Cô dạy bao
điều bổ ích. Cô là người mẹ thứ 2 của tôi
. Cô dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay. Cô vẫn lặng lẽ đi về
sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi, ban ngày thì đến trường còn ban đêm thức muôn để soạn những trang giáo án để truyền dạy cho chúng tôi. Dù
năm tháng vô tình trôi đi, có hay bao mùa lá rơi, Cô đến như muôn ngàn tia nắng,
sáng soi bước tôi trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu , dẫu đếm hết
lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm sao em đếm hết công ơn của cô.
Cô
là người với những giấc mơ những yêu nghề
cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của
mình là dạy dỗ học sinh nên người. Cô
như ngọn hải đăng soi sáng bước chúng tôi đi. Cô lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt
chúng em qua những vấp ngã của cuộc đời.
Cô cho tôi niềm tin, niềm hi vọng . Cô dạy
tôi học tập, biết quê hương đất nước. Cô là nguồn động viên tinh thần của chúng tôi .
Tôi
tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện thật tốt, trở
thành con ngoan trò giỏi, biết lăn sâu vào cuộc sống, bén rễ vào cuộc cần cù
chăm chỉ như con ong tô sắc cho đời. Bởi chỉ có thế mới làm cho cô vui và mỉm
cười mỗi ngày.
Mỗi
ngày đến trường tôi cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi được ngồi trên ghế nhà trường.
Và tôi sẽ không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè cùng hình ảnh
của người cô miệt mài bên trang giáo án, người đã truyền cho tôi bao tri thức,
bao ước mơ và hi vọng.