Nhân ngày 20/11, chúng em xin trân trọng
gửi tới các thầy, cô giáo, những lời chúc tốt đẹp, những bó hoa tươi thắm nhất!
Hướng về các thầy, các cô với tấm lòng thành kính. Chúng em đã, đang và sẽ luôn
khắc ghi trong lòng những công ơn vô bờ bến của thầy cô để từ đó cố gắng học
tập tốt, trở thành những người con ngoan, trò giỏi, lớn lên trở thành những
người có ích cho xã hội, không phụ lòng mong mỏi của thầy cô.
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.
Được coi trọng như vậy bởi
nghề nhà giáo luôn tượng trưng cho những gì chuẩn mực, đạo lý và người thầy,
người cô còn có sứ mệnh cao quý là truyền đạo lý cho mọi người, nhất là cho các
thế hệ học trò của mình, giúp họ trở nên người có học vấn, có nhân cách tốt
đẹp, có năng lực giúp ích cho đời, cho dân, cho nước.
Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học
trò của mình, là người đã dạy chúng tôi nét chữ đầu tiên để rồi sau này,
khi chúng con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con
uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con
cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Người Thầy với những ước mơ, những
yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên
người. Thầy như ngọn hải đăng soi sáng bước chúng em đi. Thầy lại là ngọn lửa
ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Thầy cho em niềm tin,
niềm hi vọng. Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương đất nước. Thầy là nguồn
động viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần có thầy. Đời đời hình
ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong nhân loại.Mỗi thầy cô giáo là một người
lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò đã bắt
đầu cập bến. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò
chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em.Thầy cô
không những cho chúng em tri thức để từng ngày trôi qua là lúc chúng em bước
lên cao hơn với nấc thang kiến thức. Thầy cô còn là người dạy cho chúng em
biết, dạy cho chúng em hay về những đạo lí làm người. Đó cũng là những bài học
đường đời đầu tiên mà chúng em được học từ thầy cô. Thầy cô là người dạy chúng
em biết học, biết viết, biết làm những gì nên làm, biết nói những gì nên nói,
biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác; Người đã dạy em
biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm đến những người xung quanh, biết
không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh; Người dạy em biết thế nào là tình
yêu thương, thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nào để vượt qua đau khổ, thất
bại. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang vô cùng
quý giá để chúng em bước vào đời. Chúng em biết rằng để làm được điều đó thầy
cô đã phải thức khuya, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng
đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ
bến ấy chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ mãi trong trái tim.Tình yêu thương mà mỗi thầy cô
dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng giống như tình cảm cha mẹ dành
cho chúng em vậy. Chẳng vậy mà người ta vẫn thường hay nói thầy cô là những
người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Thầy cô an ủi và là nguồn động
viên vô cùng to lớn đối với chúng em mỗi lần chúng em thất bại, vấp ngã hay là
niềm hạnh phúc được nhân đôi những khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt đau
khổ của chúng em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng dấu nổi nước mắt.
Những lần như thế thầy cô đều ôm chúng em vào lòng và mong sao sự ấm áp đó sẽ
xoa dịu nỗi đau trong lòng mỗi học trò mà thầy cô yêu thương như con.
Chúng em đang dần lớn lên và cũng đã được học rất nhiều thầy giáo,
cô giáo. Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông
hoa sẽ tươi tốt và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy
dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một tình yêu nghề,
yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong mỗi con người.
Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng
mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy
học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự
phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ
đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo
xa xôi đến miền núi đều đến để chúc mừng và
tặng quà để tỏ lòng biết ơn tời các thầy cô giáo của mình. Nhưng không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của
học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn
hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao công sức tâm huyết đạt
được thành quả, vì đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà
giáo của mình.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày
đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất
là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc
các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng
người.