Từ khi cất tiếng khóc chào đón cuộc đời,
tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng
qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng
trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương
cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập
chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người
đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có
những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm
đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về
tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và
cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những
nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người
hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người
học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó
nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên
kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’
phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong
suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người
đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”,
“gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến
bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người
thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ,
không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án,
cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng
hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ
chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng
tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các
cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của
thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua
tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những
người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới.
Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người
thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và
mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại
nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của
những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời
chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo
ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc,
hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con
thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào
đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học
sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu
thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời
đi học. Nếu một mai tôi không còn là học sinh của trường THCS Hưng Thủy, tôi
sẽ không bao giờ quên công ơn sâu nặng
và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh - những đứa con mà họ
coi như máu thịt.