Những
bức tranh thời học sinh còn đó
Bức
tranh xưa đậm mãi màu thời gian
Người
thầy tôi hằn sâu trong tâm trí
Dạy
dỗ con hôm nay lớn nên người.
Lòng
náo nức nhớ về miền thương nhớ
Buổi
ban mai mi ướt một màu sương
Ngôi
trường xưa không thể nào thay đổi
Mùi
hương hoa ngây ngất cả tâm hồn.
Nhìn
loanh quanh lòng dạ bỗng bồn chồn.
Từng
học sinh ngồi yên nghe thầy giảng
Những
câu thơ ngọt ngào bay thoang thoảng
Nhưng
thầy năm xưa nhớ lắm ! đâu rồi ?
Ngồi
lại đây con cảm thấy bồi hồi
Nghe
xốn xang bởi ánh mắt lời giảng
Trước
sân trường vở òa bao năm tháng
Con
tìm về kí ức vọng thầy xưa!