Tháng 11 mùa thu lặng lẽ trôi xa ,bỏ lại sắc vàng của những chiếc lá cuối thềm .Đưa ánh mắt bên khung cửa sổ là những cành hoa sữa đung đưa tỏa hương thơm dịu nhẹ .Bỗng ...”Này ,em đang tương tư gì đấy ? Tập trung vào bài học thôi “.Giọng cô như mang một chút se se lạnh của hơi thở cuối mùa thu ,là cành hoa sữa đung đưa tỏa hương thơm dịu nhẹ. Bỗng chợt bừng tỉnh giữa những mộng mơ. Những ngày mưa qua dường như đã làm "nhạt" đi tiếng bài giảng "yêu thương". Có cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay - em bỗng thấy tóc cô ngả màu bạc trắng. Phải chăng khi tháng 11 gõ cửa tâm hồn nơi đây, em mới nhận ra một điều gì quý giá?
Cứ mỗi lần tháng
11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy
cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại
ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm
khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗ
Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát đã gần bốn tháng
trôi qua .Năm tháng qua đi, mới ngày nào bước chân vào mái trường Tiểu học
....., hôm nay đã là học sinh cuối cấp. Với chúng em, sự biết ơn và kính trọng
các thầy, các cô là vô bờ bếna. Thời gian tuy ngắn nhưng cũng đủ làm cho em cảm
nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ mái trường THCS hung thuy những buổi
chiều cùng các bạn vừa ngồi học, vừa đưa
ánh mắt nhìn cửa sổ những cành hoa sữa
đung đưa trong nắng, toả hương thơm dịu nhẹ rồi những tiếng giảng bài trầm, ấm
của thầy, cô; những buổi ra chơi ngồi nơi gốc cây phượng già mơ mộng về tương
lai phía trước ..... Có lẽ bốn năm học dưới mái trường THCS hung thuy chính là
những ngày tháng đẹp đẽ, trong trẻo vô tư nhất Nhớ những ngày ấy, những ngày đầu
của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy
có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ
đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Cảm giác
đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân quen. từ
khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập,
tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một
quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người Thầy, người Cô.
Thầy Cô đã dìu dắt
chúng ta từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học . Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta
là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến
rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính Thầy Cô là những người thay đổi cuộc đời
chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày đến
lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của Thầy Cô. Những lời nói
thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào long . Thầy Cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có
những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng
em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng
em. Mọi người vẫn thường nói Thầy Cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm
học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều
thú vị. Thầy Cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử
thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. chúng em- những người học trò, những người
mang ơn cô thầy chỉ biết dành những lời cảm ơn nho nhỏ để cảm ơn nhữn gì mà thầy
cô đã dành cho chúng em bao năm học qua. Cảm ơn thầy cô - những con người tuyệt
vời, những tấm gương mẫu mực và chu đáo để chúng em noi theo. Cảm ơn thầy cô -
những người đã cho chúng em những kiến thức vững vàng để tiên bước vào đời. Cảm
ơn thầy cô - những người cha, người mẹ thứ hai luôn chăm sóc, lo nghĩ cho những
đứa con của mình. Cảm ơn thầy cô - những người luôn đứng sau cổ vũ, động viên
chúng em bước tới ước mơ của mình . Một năm qua đi, chúng ta lại phải chào tạm
biệt những người Thầy, người Cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học
mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người
Thầy người Cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng ta
bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học
sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt
Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền
đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò
mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban . Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ
một nụ cười.
Vâng, họ hạnh
phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa
con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình. thầy cô vui vì thấy rằng
những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của
mình tốn bao công sức tâm huyết đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy
cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm
vô cùng thiêng liêng và sâu sắc.Tình mẫu tử ,tình phụ tử ,tình anh em và cả
tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau. Thầy cô đã cho chúng em
hiểu thế nào là tình thầy trò, một tình thầy trò thực thụ. Chúng em sẽ mãi biết
ơn thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười
chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em vào những ngày 20-11. Chúng em
biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì thầy cô dành cho chúng em. Nhưng
chúng em sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em, để thầy cô có
thể mỉm cười mãn nguyện. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em
trên đường đời. Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học hành để không phụ lòng thầy cô.
Học
sinh: Hoàng Ngọc Thảo Vy
Lớp:
9B