Tuổi học trò ,cái tuổi hồn nhiên ,trong sáng với biết bao những kỉ niệm vui buồn ,những sự ngỗ nghịch đáng yêu và cả những niềm hạnh phúc .Mỗi con người khi đã lớn lên đều đã để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy .Tuổi học trò với những mộng mơ ,những lo âu bất chợt những ý tưởng chợt đến rồi chợt đi .Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những vui buồn cùng ta.
Thầy cô là người
luôn dành cho ta mọi yêu thương cho đứa học trò của mình. Thầy cô là người luôn
phải chịu đựng bởi bao trò tai quái
mà những đứa học trò gây ra ,hay thường là những
vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt .Thầy cô là người đã dạy ta viết những
nét chữ đầu tiên để rồi sau này ta lớn lên một chút ,ta mới hiểu sự ân cần của
thầy cô ,khi còn khi cầm tay ta vốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy ta
viết mà nết người của ta cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C .Là người mà phải
thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn
cô phê “cảm nhận còn hờn hợt “bằng tất cả tình cảm của mình .Tất cả những gì thầy
cô làm đều là chỉ muốn học sinh của mình sẽ tốt hơn ,trưởng thành hơn .
Tôi ngày càng một lớn khôn và học rất nhiều thầy
cô khác nhau .Nhưng tôi cảm giác chung riêng biệt mà chỉ có ai là thầy cô giáo
mới có .Đó chính là tình yêu thương vô bờ bến của thầy cô dành cho học trò. Lũ
học trò chúng cứ làm cho cô giận ,cô buồn vì những trò phá hoại nghịch ngợm ,ngang bướng
.Nhưng chỉ cần chúng tôi biết lỗi thì cô bỏ qua một tất cả .Cô dạy biết bao
nhiêu điều bổ ích .Cô là người mẹ thứ hai của tôi .Cô dạy tôi kiến thức ,truyền
đạt bao bài học hay .Người cô vẫn lặng lẽ để về sớm trưa .Dòng đời từng ngày
qua ngày côn đềm trôi mãi .Người cô vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa ,ngày ngày giọt
mồ hôi rơi đầy trang giấy .Mặc cho người ta ngạo ta chìm trong những lo toan
,tính toán những chuyện cơm áo lợi danh ,chuyện mua bán cả tình cảm ,trí tuệ
.Cô vẫn đứng bên bờ mơ ước .Dù năm tháng ,sống dài gió mưa còn ai nhớ ai quên
,con đò xưa ... Dù năm tháng vô tình trôi qua mãi ,tóc xanh bây giờ đã phai ,cô
vẫn đứng bên trường năm ấy ,dõi theo bước
em trong cuộc đời ,vẫn những khi trời mưa rơi ,vẫn chiếc áo xưa sần vai ,cô vẫn
đi buồn vui lặng lẽ .Dù năm tháng vô
tình trôi mãi ,có hay bao mùa lá rơi ,cô đến như muôn ngàn tia nắng ,sáng soi
bước em trong cuộc đời .Dẫu đến hết sao trời đêm nay ,dẫu đến hết lá thu rơi
,nhưng nhưng làm sao em đếm hết công ơn người cô .
Ngày 20/11 sắp đến
,em mong thầy cô hãy tha thứ cho chúng em về những lỗi lầm của mình và cảm ơn
cô về những gì cô dành cho em .Em yêu cô và mái trường THCS Hưng Thủy này nhiều
,em cũng như các bạn sẽ chẳng bao giờ quên được nơi này ,nơi đã chắp cánh cho ước
mơ của chúng em bay xa.
Học sinh: Nguyễn Thị Trâm
Lớp: 9B