Trời đã sang đông! Cái lạnh đầu mùa khiến cho tôi cứ thích vùi mình trong chăn ấm. Bỗng tiếng chuông báo thức vang lên Reng! Reng! Tôi đã tỉnh dậy và cảm thấy gió lạnh ùa vào qua khung cửa sổ. Ngoài kia, tiếng chim hót ríu rít, rộn ràng. Một ngày học mới lại bắt đầu. Tôi đang muốn ngủ nướng thêm một chút nữa thì bất chợt nghe tiếng mẹ gọi:
- Nhật, dậy thôi còn đi học. Có muốn đi học muộn không? Con cô giáo mà đi học
muộn thì cả lớp cười cho đấy.
Mắt tôi vẫn lim dim:
- Con nằm đúng 30 giây nữa thôi...
- Dậy nhanh...
Mẹ tôi là vậy, luôn hết lòng vì tôi nhưng cũng rất
nghiêm khắc. Mẹ luôn thích nghe những câu chuyện chẳng đâu vào đâu mà tôi mang
từ trường, từ lớp về. Chuyện gì tôi cũng kể hết với mẹ, dù những câu chuyện ấy
không theo một chủ đề nào. Thế mà mẹ vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.
Mẹ tôi là giáo viên dạy văn . Tôi thật hạnh phúc
khi có mẹ luôn kề bên trên mỗi chặng đường. Nhớ lại những năm tháng tiểu học,
trường tôi cạnh trường mẹ nên tôi thường đi học cùng mẹ, sang trường mẹ chơi, chờ mẹ họp… Trừ
những lúc đến trường khoảng thời gian còn lại tôi luôn ở bên mẹ.
Khi tôi
vào cấp hai, mẹ là giáo viên của tôi. Tôi rất thích được học cùng mẹ. Mẹ rất
nghiêm khắc nhưng cũng rất gần gũi, tâm lí. Mỗi lần nghe mẹ giảng bài tôi đều
say sưa thả hồn mình theo từng bài giảng. Tôi thích ngắm mẹ ở trên bục giảng,
thích nghe mẹ kể những câu chuyện hài hước, đặc biệt tôi thích nhất là những lần
nghe mẹ hát sau mỗi tiết học.
Một năm rồi
hai năm.... , giờ đây tôi đã là học sinh lớp 9, là đàn anh của các em trong trường.
Trước ngưỡng cửa của kỳ thi vào THPT, mẹ rất lo lắng cho tôi. Mỗi tối mẹ thường
nhắc nhở tôi học bài và không quên nói cho tôi rằng mình là con giáo viên con
phải chăm chỉ học hành để mẹ vui lòng và làm gương cho các bạn nữa. Những lời mẹ
nhắc nhở tôi luôn coi đó là động lực để cố gắng.
Mỗi lần trò chuyện cùng mẹ, tôi hay trêu mẹ “ Sao mẹ lại chọn nghề giáo thế.
Lương vừa thấp mà lúc nào cũng thấy mẹ bộn bề với trăm công nghìn việc. Con chẳng
thích chút nào.Con muốn trở thành một doanh nhân chứ không làm giáo viên như mẹ”.
Sau những lần ấy tôi tưởng mẹ giận tôi nhưng mẹ chỉ cười và nói với tôi rằng
tuy nghề giáo nghèo nhưng nó cao quý lắm con ạ!
Trong sâu thẳm trái tim tôi rất yêu mẹ và tự
hào về nghề giáo của mẹ.Tôi thật sự hạnh phúc khi có mẹ là giáo viên của mình.
Tôi nhớ rất rõ từng kỉ niệm mỗi lần ngày 20.11 nhìn thấy những học sinh tíu tít dâng tặng những đóa hoa tươi thắmbên
thầy cô, ai cũng tươi cười rạng rỡ. Mẹ tôi trong tà áo dài đồng phục của trường
từ đám đông tiến về phía tôi, chợt trong lòng tôi bỗng bồi hồi, xao xuyến.
Bây
giờ tôi tin vào thứ tình cảm vô giá mà nghề này đã mang lại cho mẹ tôi. Những
ánh mắt, lời tâm sự hay sự sẻ chia của các bạn học sinh với mẹ chính là giá trị
tinh thần không gì có thể thay thế được. Những bức ảnh với nụ cười rạng rỡ nhất
bên đồng nghiệp và học sinh thân yêu làm mẹ như trẻ hơn.
Niềm
vui của nghề giáo cũng khó lòng kể hết. Đến với nghề giáo chính là một cái
duyên. Mẹ tôi thường bảo vậy. Mẹ đã dành gần nửa phần đời của mình cho nghề
giáo, dạy dỗ biết bao thế hệ học trò lớn lên. Tôi tự hào có mẹ làm giáo viên,
dù sau này tôi không bước tiếp con đường của mẹ nhưng tôi thật may mắn khi những
lúc mệt mỏi, khó khăn, tôi luôn có mẹ để tâm sự và sẻ chia. Chỉ cần mẹ nhìn tôi
bằng ánh mắt trìu mến là lòng tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.Tôi sẽ cố gắng
chăm chỉ học hành, cố gắng đạt điểm cao trong kì thi quan trọng sắp tới để mẹ
vui lòng và tự hào về tôi.
Học sinh : Nguyễn Mai Đăng Nhật - 9B