Thời gian chẳng bao giờ ngừng
trôi, cái cảm
giác chờ đợi một mùa sắp đến và giã từ một mùa đi qua thật đặc biệt, nó giống như
khi ta tiễn chân một người bạn cũ và chờ đợi một người bạn mới . Và thu đã về! Mang theo cái se lạnh của những con
gió đầu mùa. Ánh nắng cuối thu vàng thanh và trong vắt như mạch nha rải trên vạn
vật, không gian như được phủ một tấm voan vàng nhạt lung linh. Gió vẫn thổi nhè
nhẹ trên đường phố mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Tôi chợt nhớ về
thưở xưa, những ngày trở về nhà trong cơn đói bụng cồn cào sau một ngày học tập
vất vả và mọi mệt nhọc trong tôi đã được xua tan bởi bữa cơm mẹ nấu. Thì ra từ
bấy lâu nay mùa đâu chỉ tính bằng sự khuyết tròn của con trăng, sự lên xuống của
con nước, của từng cơn mưa hay nắng… mà với riêng tôi thì mùa còn trôi qua bởi
những bữa cơm mẹ nấu hằng ngày.
Từ xưa cho đến nay, người Việt
chúng ta có thói quen sau một ngày học tập hay làm việc vất vả thường quay trở
về mái nhà chung để quây quần bên nhau dùng bữa cơm chiều. Đó là lúc ông bà,
cha mẹ, con cái, anh chị em cùng ngồi bên mâm cơm thưởng thức những món ăn ưa
thích do bà, mẹ nấu và vui vẻ kể chuyện học hành, công việc trong không khí ấm
cúng và thân mật. Sợi chỉ hồng vô hình này đã gắn kết tình thân của các thành
viên trong gia đình từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bữa cơm gia đình thường rất
đơn giản, tùy theo điều kiện kinh tế mà mâm cơm có khác nhau, thường là một món
mặn, một món xào và canh. Và đối với gia đình tôi, món canh mẹ nấu là món ăn
được cả nhà mong đợi nhất. Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống luôn hết lòng vì chồng
con và đối với mẹ,hạnh phúc nhất là khi thấy ba con chúng tôi ngon miệng với
bữa cơm của mẹ.
Trong những ngày tết rộn ràng với
không khí mùa xuân, mẹ biết chúng tôi ngán với kẹo bánh thì bữa cơm bao giờ cũng
có món canh sườn hầm với cải muối. Khi từng đợt mưa vào cuối xuân thường mang
theo không khí oi nồng của những ngày đầu hạ và cái chuyển mình nhanh chóng của
tiết trời giao mùa làm cho mọi người bắt đầu thấy uể oải và mỏi mệt. Mẹ nhanh
chóng đổi sang canh hoa thiên lý nấu tôm, canh hến nấu bầu hay canh rêu cua nấu
rau… để làm dịu bớt không khí nóng
nực của những mùa nắng chói chang, bức bối. Có lẽ tôi nhận ra mùa thu rõ ràng
nhất khi có sự hiện diện của món canh nấm tràm nấu rau muống,rau khoai. Và cũng
vì thế nên mùa thu trong kí ức tôi đâu chỉ là những lá bàng rực đỏ, đóa cúc
vàng nở rộ mà còn có thêm dư vị đắng đắng của canh
nấm tràm từ bát canh mẹ nấu.Rồi khi từng đợt gió heo may tràn về mang
theo khí lạnh của mùa đông thì gia đình tôi quây quần bên mâm cơm nóng hổi có món
canh măng hầm xương hay canh khoai môn nấu sườn.
Tôi đã được lớn lên như thế, từ những bữa
ăn đạm bạc mà đầm ấm và bát canh chất chứa tình yêu thương của mẹ. Giờ đây khi đã
có gia đình riêng của mình nhưng hương vị của bát canh mẹ nấu mãi là miền kí ức
không thể phai nhạt trong tôi. Và đâu chỉ riêng tôi, cũng đã có
biết bao người con khác luôn mang trong mình kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ với bát canh của mẹ :
Canh Cua nấu với Cải Trời
Thương yêu ngọt mát một thời ấu thơ
Sáo Diều gợi những giấc mơ
Quê hương gợi những đợi chờ sớm mai
Hay
Con về con tưới luống cà
Để hiểu sợi tóc mẹ pha bốn mùa
Con về ăn bát canh cua
Để con sống lại vị chua đất nghèo
Và nhà thơ Chế Lan Viên cũng từng
nói rằng:
Canh cá tràu mẹ thường hay nấu khế
Khế trong vườn thêm một tý rau thơm
Ừ, thế đó mà một đời xa cách mẹ
Ba mươi năm trở lại nhà, nước mắt xuống mâm cơm
Trong thời đại công nghiệp hóa hiện nay con
người trở nên cũng bận rộn, nhất là ở những thành phố lớn đã khiến nhiều gia
đình ít có cơ hội được ngồi bên nhau trong bữa cơm thân mật. Chúng ta quên đi rằng bữa cơm
đã giúp mọi thành viên trong gia đình hiểu nhau
hơn chia sẻ được mọi điều, gắn kết mọi người lại với nhau.Và đó cũng
chính là khoảng thời gian ít ỏi trong ngày ta dành cho bà,cho mẹ của mình- những người phụ nữ suốt một đời luôn chăm sóc yêu thương chúng ta
vô điều kiện.
Lan
Anh