Làm vợ lính rồi, có hối hận
không em?
Suốt cả năm chỉ đôi lần nghỉ
phép
Vợ ở chung nhà nhưng vẫn xa
biền biệt
Lời hứa “bên nhau” nhưng mà ít
được gần nhau.
Lính xa quê chẳng khác những
chuyến tàu
Chỉ ghé vào ga mỗi lần đổ
khách
Rồi lại vội vả
ra đi trong chóng vánh
Rồi dần dần ...
như thế ... cũng thành quen.
Làm vợ lính rồi, có hối hận
không em?
Có lạnh thêm mỗi
khi trời trở rét
Một chổ em nằm,
chổ kia bỏ ngỏ
Quàng tay qua chỉ
gối lạnh kề bên.
Bận bịu mỗi
ngày có lúc cũng quên
Nhưng đêm về lại
chạnh lòng trống vắng
Qua phòng con, em
nằm tìm hơi ấm
Rồi dần dần ...
như thế ... cũng thành quen.
Làm vợ lính rồi, có hối hận
không em?
Khi ngày lễ “anh
quên” không tặng quà cho vợ
Những lời chúc
cũng vụng về, lóng ngóng
Sống khô khan như
sỏi đá thao trường
Lời hứa “cùng
em...” đôi lúc chỉ hứa suông
Vì nhiệm vụ nên
nhiều lần lỗi hẹn
Những ngày nghỉ
cũng vội vàng cắt xén
Rồi dần dần ...
như thế ... cũng thành quen.
Làm vợ lính rồi, có hối hận
không em?
Khi con ốm, mẹ đau... không có
chồng bên cạnh
Khi vật dụng trong gia đình hư
hỏng loàng xoàng
Em một mình lò mò sữa thay anh
Như kiềng thiếu chân đôi lúc
cũng chênh vênh
Em gắng gỏi cho bếp nhà vẫn ấm
Làm mẹ làm cha... vai gì em
cũng nhận
Rồi dần dần ...
như thế ... cũng thành quen.
Nếu còn kiếp sau, lam vợ lính
không em?
Em mỉm cười, gật đầu “có chứ”!
Bởi em hiểu: Tất cả là nhiệm
vụ
Vì sự bình yên, vì tổ quốc
thiêng liêng !
Ở bất kỳ đâu hải đảo biên cương
Anh đứng nơi nào có hình em ở
đó
Làm vợ lính, chẵng có gì là
khó
Rồi dần dần ...
tất cả ... sẽ thành quen.