Năm nào
cũng vậy, khi không khí náo nức của ngày khai trường vừa kịp lắng xuống thì
chúng ta lại vui mừng cố gắng lập nhiều thành tích chào mừng ngày lễ tôn vinh
các thầy cô giáo 20-11. Trong ngày này, được nhận những bông hoa điểm 10, được
đón những vần thơ hay, những câu văn đẹp hàm chứa lòng biết ơn sâu sắc của các
em học sinh, mỗi giáo viên chúng tôi như được tiếp thêm sức sống, như được dồn
thêm bầu máu nóng, lòng nhiệt huyết để yêu trường yêu lớp nhiều hơn.
Ngay từ thuở còn là cô học trò nhỏ,
tôi đã mơ ước sau này được trở thành cô giáo đứng trên bục giảng. Tôi luôn tâm
niệm: “Ước mơ không chỉ là ước mơ, phải biến ước mơ đó trơ thành hiện thực” và
sau bao nhiêu năm miệt mài học tập và rèn luyện, tôi đã thực hiện được ước mơ
của mình, được làm một cô giáo. Với tôi, cũng như suy nghĩ của mọi người, nghề
giáo luôn là một nghề cao quý. Tôi đến
với nghề dạy học bởi nhiều lẽ. Sư phạm với tôi như là một tất yếu để nối dài
dòng chảy truyền thống gia đình. Nhưng quan trọng hơn, mà có lẽ là quan trọng
nhất là vì tôi yêu những ánh mắt biết nói của học trò; tôi quý vẻ bỡ ngỡ mà đầy
tò mò ham hiểu biết, ưa khám phá thế giới của những con số, bài thơ, nốt nhạc,…
của các em. Tôi muốn thấy cái vươn vai Phù Đổng trong hành trình hoàn thiện nhân
cách của từng lớp măng non, tôi muốn được là một nấc thang trong bước đường đi
tới vinh quang của các em. Vì thế tôi đã có mặt ở đây dưới mái trường đầy thân yêu
này.
Tôi đón
chào ngày 20-11 với nhiều cảm xúc đan xen. Trước cuộc sống đời thường, trước kho
tri thức đầy kỳ vĩ của nhân loại tôi mãi là người học trò nhỏ bé. Cùng với sự
cần mẫn của cá nhân, tôi cần những lời chỉ bảo của quý thầy cô giáo. Tôi khắc
cốt ghi tâm lời dạy của những người đi trước đã, đang và sẽ dìu dắt tôi trên
con đường dạy học. Người xưa đã dạy: “Nhất
tự vi sư bán tự vi sư”, xin được cảm ơn cuộc đời đã sinh ra tôi và trao cho
tôi trọng trách trồng người ...
Từ xưa đến nay, bất kể
thời kì nào người thầy giáo cũng được kính trọng, tôn quý, vị nể. Lúc sinh
thời, cố thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý bậc nhất
trong nghề cao quý. Nghề dạy học là một nghề sáng tạo vào bậc nhất trong các
nghề sáng tạo, vì nó sáng tạo ra những con người sáng tạo”. Nghề dạy học đòi hỏi người
đứng trên bục giảng phải có bản lĩnh, biết chịu đựng và vượt qua khó khăn trước
mắt, đem hết sức mình cống hiến cho những thế hệ tương lai của đất nước. “Trẻ em như búp trên cành” một thế hệ tương
lai của đất nước, chỉ một lời nói hay hành động tốt có thể giúp trẻ phát triển
tốt về thể chất cũng như trí tuệ, nhưng với một lời nói hay hành động tiêu cực
của thầy cô cũng làm cho trẻ bị tổn thương về thể xác cũng như tâm lý của trẻ,
nỗi ám ảnh trong cả một thời gian dài về hình ảnh không tốt về người thầy. Tuy
chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh” nhưng những vụ bạo hành học sinh xảy ra trong
thời gian qua liên tục, ngay những nhà giáo có lương tâm cũng phải day dứt
trước những hiện tượng này. Những giáo viên để xảy ra những sự việc này cần xem
lại bản thân mình, trau dồi lại đạo đức và phẩm chất của người giáo viên, hãy
đánh thức lương tâm của một nhà giáo vốn có trong mình đã bị đánh mất. Lấy lại
hình ảnh tốt đẹp và cao quý của nghề giáo, lấy lại niềm tin yêu và kính trọng
của cả xã hội. Hãy vì “Vì tường lai con em chúng ta”.
Cũng
như bạn bè và đồng nghiệp, tôi tự hào vì mình được ví là “Kỹ sư tâm hồn”, là
người kiến tạo tương lai. Và tôi luôn tâm đắc với câu nói của ai đó đã từng
nói: “Thầy ơi, lòng sông sâu con sào dài đo được, lòng người đưa đò ai đo được
sự bao la”.